Hơn
một tháng đã trôi qua kể từ ngày anh Nguyễn Thanh Phát (44 tuổi, ngụ
khu phố Bình Minh 2, Dĩ An, Bình Dương) bật cầu dao máy cưa tự sát vào
ngày 30/4, dư luận địa phương vẫn xôn xao với những lời đồn đại vì “ma
xui quỷ khiến” nên nạn nhân mới tìm đến cái chết một cách kỳ quái như
vậy.
Họ còn "rỉ tai" nhau: “Người chết 3 lần bung nắp áo quan “nhát chết” mọi người trong đám tang”.
Nạn nhân là người tâm thần
Sự việc diễn ra nhanh đến mức người chứng
kiến không kịp ngăn cản. Kể lại giây phút kinh hoàng đó, một nhân chứng
làm cùng xưởng cưa nói: “Lúc ấy tôi đang ngồi chuốt lại tăm hương
trong xưởng một mình thì thấy anh Phát lững thững đi vào.
Tôi khá ngạc nhiên vì ít khi ảnh vào
xưởng dù nhà kế bên, không hiểu sao lúc ấy toàn sống lưng tôi lạnh toát
song vẫn tiếp tục ngồi làm. Rồi bỗng tôi nghe tiếng máy cưa vang lên ken
két, giật mình ngước lên thì thấy anh ấy đã tự chui đầu vào lưỡi cưa,
hoảng quá chạy tới tính kéo ảnh ra nhưng không kịp”.
Nghe tiếng kêu mọi người đổ xô tới cắt
cầu dao máy rồi đưa nạn nhân ra ngoài nhưng do vết cắt quá sâu nên nạn
nhân tử vong ngay sau đó.
|
Xưởng cưa nơi anh Phát tự tử. |
Nghĩ về cái chết của chồng, vợ nạn nhân
rơm rớm nước mắt nhớ lại: “Ảnh hiền lắm, chưa bao giờ to tiếng với ai.
Lúc quyết định về sống với nhau cả tôi và anh Phát đều qua một lần đò.
Phụ nữ sau một lần đổ vỡ rất sợ hôn nhân, tôi cũng vậy nhưng thấy ảnh
hiền nên quyết định “rổ rá cạp lại”.
Cách đây hai năm ảnh bỗng dưng lơ mơ ngơ
ngẩn, hành động bất thường như bị “ma nhập”. Có đồng nào lại đổ hết vào
rượu, nhiều lần uống say thì nằm bẹp ngoài đường lộ, suýt bị xe cán qua
nhưng không bao giờ gây sự”. Vì chuyện này mà anh chị thỉnh thoảng to
tiếng với nhau nhưng sau đó lại thôi ngay.
“Hai giờ sáng hôm ấy ảnh còn dậy nhóm
lửa, chuẩn bị cho gánh hàng bún để sáng ngày tôi bán, 5 phút trước đó
còn phụ vợ bê bún cho khách hàng, nên khi hàng xóm chạy ra báo tin tôi
vẫn không tin nổi”, chị thuật lại.
Chị sực nhớ “hình như ảnh biết trước mình
sẽ chết bởi trước đó mấy ngày ảnh nói muốn nhìn thật kỹ mặt tôi rồi cứ
nhìn chằm chằm, tối trước ngày xảy ra sự việc, ảnh ngồi lẩm bẩm nói
chuyện một mình, than vãn rằng “chán chường với cuộc đời” và rằng “muốn
chết đi cho khỏe người”.
Than xong, anh ấy lại rót một ly rượu và
đốt hai điếu thuốc cắm lên chén làm hương, một mình ngồi khấn vái lầm
rầm gì đó, rồi quay sang nói với tôi mai “sẽ về với ông bà”. Nghĩ anh
lại nói chơi nên tôi không để ý. Sáng hôm đó ảnh cố chết cho bằng được.
Lúc tôi đang chuẩn bị đồ đi bán thì ảnh vớ lấy con dao tự rạch bụng để
chết, tôi giằng ra kịp, may dao cùn nên chỉ bị rách nhẹ vùng bụng.
"Sợ ảnh nghĩ quẩn, tôi bỏ cả đồ đạc năn
nỉ khuyên đừng làm bậy, phải sống để trông con cho vợ đi làm kiếm cơm mà
ăn. Thấy ảnh xuôi xuôi tôi lại tiếp tục làm việc cho kịp buổi sáng. Vừa
gánh hàng ra ngoài cửa bất ngờ ảnh vớ lấy chiếc đũa và dùng chày tự
đóng mạnh vào một bên lỗ tai, máu chảy ướt cả mặt. Tôi vội giật đũa ra
thì ảnh ấy giành lại rồi “xin” được… chết, phải nhờ cả tổ trưởng dân
phố tới khuyên mãi ảnh mới thôi. Nghĩ chồng đã tỉnh nên tôi yên tâm gánh
hàng đi bán, để chắc ăn tôi còn gọi ảnh ra phụ bưng bê tới nhà cho
khách để trông chừng”.
Nắp áo quan bung lên 3 lần
Vụ việc thuộc dạng hi hữu, thế nên người
ta không khỏi thắc mắc: “Không hiểu sao anh Phát lại biết được cầu dao
máy cưa ở đó mà để bật lên bởi cầu dao để cao và khá kín, nếu như không
quen thì không thể nào biết trong khi anh ấy rất ít khi sang xưởng và
chưa bao giờ lại gần máy cưa, vậy mà hôm ấy đi một mạch tới như có ai
“dẫn đường” vậy”.
Theo hàng xóm thì anh Phát hai năm gần
đây bổng trở nên “ngơ ngơ ngẩn ngẩn”, có lần bỏ nhà đi mấy ngày, anh em
họ hàng đổ xô đi tìm vẫn không được, mấy hôm sau thì phát hiện người này
đi lang thang gần đó, hỏi đi đâu thì Phát bảo đi tìm nhà mẹ nhưng không
tìm ra nên cứ quanh quẩn xung quanh nhà. Người thì bảo anh bị tâm thần,
kẻ thì bảo Phát bị “ma nhập”.
Người dân ở đây còn kể: “Khi anh ấy nằm
thoi thóp trên chiếu nhưng thấy mọi người bàn gọi taxi đưa đi cấp cứu
thì ngồi bật dậy tay xua lia lịa, miệng mấp máy không thành lời, ý nói
khỏi cần gọi xe sau đó thì ngã gục xuống chết”.
|
Vợ nạn nhân kể lại sự việc. |
Thông tin rỉ tai nhau khiến nhiều người
sợ hãi nhất là hôm đưa quan tài lên xe chuẩn bị đi hỏa táng, trong lúc
mọi người đang xúm lại chuẩn bị đẩy đi thì nghe tiếng kêu răng rắc từ
trong áo quan vọng ra rồi bất ngờ nắp áo quan bung khiến ai nấy đều bỏ
chạy toán loạn.
Nghĩ là ghim nẹp không chắc dù chuyện này
chưa từng xảy ra, người trại hòm bèn đem ghim nẹp và vặn tới tám con ốc
vít, nhưng vừa đóng xong chưa kịp đi, nắp áo quan lại bật tung lên. Một
lần nữa "nhà hòm" lấy sợi giây chão buộc lại nhưng nắp quan tài vẫn
bung lên đứt cả sợ dây. Mãi đến lần thứ tư, vừa nẹp gim vừa cột dây thì
nắp áo mới chịu yên vị.
Vợ nạn nhân xác nhận: “Hôm đó đang ngồi
cạnh áo quan bỗng nghe một tiếng rắc, thấy nắp áo quan bật lên, hoảng
quá tôi nhảy xuống đất nhưng thật ngạc nhiên là cảm giác như có ai đỡ
mình nhẹ nhàng xuống nên không bị trầy xước gì. Sau đó dù có nẹp thế nào
áo quan vẫn cứ bung ra, nghe hàng xóm bảo tôi đến khấn xin, lúc ấy mọi
chuyện mới dừng lại”.
Sau khi sự việc xảy ra, ông chủ xưởng tăm
hương phải đập chiếc máy cưa bán cho vựa phế liệu. Toàn bộ diện tích
nền đất nơi nạn nhân tự tử đã bị đập đi, tráng lớp nền mới. Sự sợ hãi
trước những việc bất thường, cộng với những lời đồn đại ma tà khiến
những người liên quan bị ảnh hưởng nặng nề: Ông chủ xưởng dăm lần bảy
lượt mời người đến cúng vái, còn ông hàng xóm đối diện xưởng cưa thì
cương quyết đòi bán nhà vì “chẳng bao giờ nó vào nhà chơi, nhưng hai hôm
trước khi chết Phát vào nhà hoài, còn đem biếu cả xoài nữa”.
Sau ngày nạn nhân tự tử, cả xóm sợ "xanh
mắt", cứ khoảng 7- 8h tối là không ai dám ra đường. Người hàng xóm được
anh Phát biếu trái xoài trước khi “ra đi” thì sợ đến mức phải tạm lánh
đến nơi khác, mấy hôm nay mới dám về nhà.
Sự việc không có yếu tố ma quái
Tuy nhiên, bà Lê Thị Chín, Tổ trưởng tổ
dân phố cho biết trong sự việc này không hề có ma tà hay “ma xui quỷ
khiến” gì. Bà lý giải: “Chuyện nắp quan tài bung ra nhiều lần có lý do
chiếc áo quan quá chật, mà 3 ngày sau khi chết thi thể nạn nhân mới được
đem đi hỏa táng, vì nhiều khí độc tích tụ bên trong đã đẩy nắp áo quan
bung ra”.
Chuyện anh Phát tự tử, bà Chín khẳng định
không phải do nạn nhân bị “ma nhập” mà vì anh bị tâm thần nhẹ. Cách đây
hai năm Phát có biểu hiện khác thường, hay bỏ nhà, trèo leo như chim
như vượn, khi đi kiểm tra tại bệnh viện tâm thần Biên Hòa, bác sĩ xác
nhận anh bị tâm thần và sau một thời gian chữa bệnh thì cho về điều trị
tại nhà.
“Do điều kiện kinh tế
khó khăn, Phát không được uống thuốc như chỉ định của bác sĩ nên bệnh
tái phát nặng thêm, mới dẫn đến sự việc thương tâm trên”, bà Tổ trưởng
dân phố cho biết.
Theo một bác sĩ chuyên khoa tâm thần,
những bệnh nhân bị bệnh tâm thần hay nói chuyện một mình, hoang tưởng;
không thể làm chủ, ý thức được hành động của mình.
“Về việc tại sao đầu lìa khỏi cổ mà nạn
nhân vẫn ngồi dậy, đó là do sự việc xảy ra quá nhanh, hệ thần kinh bị tê
liệt không kịp báo lên hệ thần kinh trung ương nên mọi hoạt động cơ thể
vẫn được bộ não duy trì bình thường trong một khoảnh khắc. Thế nên mới
có chuyện khi tai nạn vừa xảy ra, những người bị thương nặng thường
tỉnh táo hơn người bị thương nhẹ rồi sau đó sẽ lầm vào hôn mê. Hoàn toàn
không có yếu tố ma quái nào trong câu chuyện nêu trên”, bác sĩ này giải
thích.